tag:blogger.com,1999:blog-86806269903639645402024-03-19T10:56:53.045+07:00HoaLuHoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.comBlogger13125tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-59731517606702068632011-04-11T03:03:00.000+07:002011-04-11T03:03:48.232+07:00Cu ơi !<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFq1gSBu2UUnpxCANKKIXLtDdC3p_P7LwSXUGckKdZQKw9NKYGiJgO_p6JbN0A26QlKrFH9o_pHi0ycbmzkDqd746vvRVvGT4V9liGentNHqgVDNA4FWBPfJ19CJCoAoKE0UKvtzI_Icc/s1600/thon-ich-due1bb87.jpeg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="127" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFq1gSBu2UUnpxCANKKIXLtDdC3p_P7LwSXUGckKdZQKw9NKYGiJgO_p6JbN0A26QlKrFH9o_pHi0ycbmzkDqd746vvRVvGT4V9liGentNHqgVDNA4FWBPfJ19CJCoAoKE0UKvtzI_Icc/s320/thon-ich-due1bb87.jpeg" width="320" /></a></div><div style="text-align: justify;"> <span class="Apple-style-span" style="font-size: x-small;"><i>(Ích Duệ - Thư Điền, nguồn : Blog Hiệu Minh) </i></span></div><div style="text-align: justify;"><i><br />
</i></div><div style="text-align: justify;"> Quê tôi có cái tên rất đẹp : Thư Điền. Ngày nhỏ, những đêm hè trăng sáng ông nội kê chõng tre giữa sân gác đầu lên gối mây tay phe phẩy quạt nan rủ rỉ : Dân làng mình từ xưa tới giờ chỉ biết có hai việc : Đèn sách - Thư; làm ruộng - Điền. Làng mình xưa đã từng có người làm quan thượng thư trong triều đình, nay cũng rất nhiều người giỏi giang, con cố mà học mà làm sau này mới mở mắt ra được.Tôi rúc vào nách ông vâng dạ rồi liu riu thiếp đi lúc nào không hay, sáng ra đã thấy nằm trên giường, nhón chân chạy ra bể nước cạnh đầu hồi nhà chun mũi hít hà mùi thơm dịu của hoa chè ông hái sớm lẫn vào trong lá, giỏng tai lên nghe nhà bên gọi cu ơi, dậy đi trâu.</div><div><div style="text-align: justify;"> Có lẽ ít nơi có cách gọi như ở quê tôi. Người nhiều tuổi bao giờ cũng thêm từ cu vào trước tên con trai, đĩ trước tên con gái để gọi người ít tuổi hơn, trừ các cụ cao niên. Ai ở nơi khác đến chưa quen nghe thấy cứ cười ngất hoặc nhăn mặt, còn mặc nhiên với người quê, đó chính là sự thân thương trìu mến, là cách gọi yêu gọi quý bày tỏ tình cảm của mình. Này nhé, thử nghe các bà trong xóm nịnh trẻ con: Trộm vía cái cu này trông kháu khỉnh ghê nhỉ mà xem, mẹ của cu chả sướng rung rinh như mở cờ trong bụng. Tháng ba giáp hạt sáng đi làm đồng lo ngay ngáy nhà hết gạo biết lấy gì nấu cơm cho con, trưa vừa về đến cổng chưa kịp rửa chân đã thấy hàng xóm cắp nách chiếc rá đi vào : Em vừa đong được ít gạo, mang sang bác mấy bò để nấu cơm cho cu ăn còn đi học. Ừ may quá, tớ cũng định sai đĩ sang nhà mình xem có không vay tạm. Rồi chuyện đĩ nọ sắp cưới chồng, chuyện tới đây sẽ bầu cu nào làm trưởng thôn...vv và vv, chuyện chỉ thấy toàn cu và đĩ mà sao rôm rả. Buồn cười nhất là bọn choai choai trong xóm nghịch ngợm rủ nhau hái trộm đu đủ của nhà ai đó bị túm được, bố mẹ chúng đương nhiên được nghe chửi rằng : tiên sư cu nọ đĩ kia không biết bảo con. Nói vậy thôi rồi chủ nhà lại gọi cả bọn trẻ lại và còn bao nhiêu quả chín, quả ương trong vườn cho chúng hái nốt. </div><div style="text-align: justify;"> Nghe mãi thấm vào người, khi nào được gọi anh nọ, chị kia là thấy ngài ngại, lo lo không biết có chuyện gì đây. Riêng tôi, thích nhất là mỗi lần về quê vừa về đến đầu làng đã được nghe từ xa vọng lại: Đĩ Th đã về đấy à ? </div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div><div><div style="text-align: justify;"><br />
</div><div><div style="text-align: justify;"><br />
</div></div></div></div></div>HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com8tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-29156964454083582182011-03-04T13:40:00.000+07:002011-03-04T13:40:53.216+07:00Chuyện cũ kể lạiMới đó mà vắng mặt 7 tháng trên blog, tưởng chừng như cái chớp mắt hôm qua. Câu chuyện ngày tháng bộn bề giờ chỉ còn đọng lại:<br />
1. Huyết thống.<br />
Mẹ góa chồng từ năm 34 tuổi. Cô thôn nữ xinh đẹp nết na ngày nào trải qua những thăng trầm khốc liệt ở một mình nuôi con khôn lớn chỉ với vàì sào ruộng và tình cảm đùm bọc của anh em họ ngoại vốn dĩ cũng rất nghèo giờ đã trở thành bà lão phúc hậu ai ai cũng quý mến. Con gái đi lấy chồng nhưng chẳng mấy khi chịu xa mẹ, còn mẹ, hình như cũng quấn con gái hơn nên đồng ý theo con lên Hà Nội mặc dù suốt ngày "bị giam trong 4 bức tường" ngột ngạt.<br />
Còn 3 tháng nữa em ra đời thì bố mất. Trong nhà em là người chịu thiệt thòi nhiều nhất. Không được tung bay vẫy vùng cho thỏa chí làm trai, em từ tốn sống cuộc đời bình dị với gia đình nhỏ luôn ấm áp tiếng cười nơi chôn rau cắt rốn.<br />
Con trai, núm ruột mà mẹ luôn tự hào mang đi khoe với mọi người. Tuổi thơ của mẹ và cậu thiếu tình cảm, hơn ai hết mẹ thấu hiểu cảm giác vắng bàn tay cha nên đã nhủ lòng cố gắng đừng để con không được chăm sóc, dẫn dắt bởi người bố trong gia đình. Vậy mà mẹ đã không làm được. Yêu và thương mẹ dồn vào con.<br />
2. Bệnh viện.<br />
Sau khi thi hết môn cuối cùng của kỳ thi đầu vào cao học, những công thức toán ước lượng, kiểm định nhảy múa ong ong trong đầu mình. Xung quanh không khí đậm đặc ngạt thở, tức tốc đến bện viện. Hậu quả của nửa tháng gồng mình ôn thi với mỗi đêm chỉ ngủ 2-3 tiếng là huyết áp tăng vọt 180/120mmhg. Khám- lấy thuốc - cười tươi và về. Có gì mà nghĩ nhỉ. Chỉ là chung sống với thuốc thôi mà.<br />
Con đau bụng đúng ngày kỷ niệm đại lễ 1000 năm, tưởng rằng chỉ ngộ độc thức ăn do tối hôm trước mấy mẹ con đi chơi ăn uống linh tinh, dè đâu sau vài tiếng con chuyển đau hố chậu phải. Vậy là nhằm hướng Bạch Mai hai mẹ con mình thẳng tiến. Siêu âm, xét nghiệm, thăm khám lâm sàng, bác sỹ chỉ định: Mổ cấp cứu. Vì là trường hợp đặc biệt mẹ được phép đưa con vào phòng mổ. Nụ cười và cái hôn con giành cho mẹ trước khi được bác sỹ gây mê làm mẹ tạm yên tâm ngồi chờ ngoài cánh cửa. Sau 45 phút tự tay mẹ lại được đẩy xe bóp bóng thở đưa con sang phòng hậu phẫu. Ca mổ đã thành công.<br />
Nhưng rồi, chuyện khủng khiếp đã xảy ra, nó làm mẹ vẫn lạnh người khi nhớ lại. Chiếc máy thở duy nhất trong phòng hồi sức đã bị sự cố (Những chiếc khác đều đã có chủ nhân, chỉ cần rút máy ra là người bệnh sẽ vĩnh biệt thế giới). 5 phút, 10 phút, 15 phút trôi qua với sự căng thẳng, tất bật những thao tác chỉnh sửa của tất cả đội ngũ bác sỹ, kỹ thuật viên, vẫn chỉ có tiếng kêu bíp, bíp và đèn đỏ nhấp nháy thúc giục. Con bị thiếu oxy trầm trọng, tím tái, trụy mạch, huyết áp tụt dưới mức báo động và lên cơn co giật oằn người như có thể gãy ngay xương ra được. Mẹ bị y tá đẩy ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Đồng hồ chỉ 12h đêm.<br />
Mẹ không nhớ nổi lúc đó mình đã làm những gì, cũng không được phép biết bác các sỹ đã làm gì với con. Cảm giác sắp mất con làm mẹ hóa điên, muốn xé tung lồng ngực. Cách một cánh cửa chỉ có tiếng quẫy đạp của con, tiếng bước chân chạy gấp gáp của bác sỹ. Vô thức, mẹ quỳ xuống cầu xin trời đất, tổ tiên, ông nội, ông ngoại .phù hộ cho con...HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-1458804315739784642011-03-03T23:14:00.001+07:002011-03-03T23:16:35.981+07:00Gió mát.<i><b>22h50, Nhím ôm cổ mẹ:</b></i><br />
<i><b>- Mẹ ơi, mẹ thích gì để con mua tặng mẹ ngày 8 tháng 3 ? Mẹ đang tâm trạng suốt từ tối tới giờ chưa biết làm sao để giải tỏa, ngỡ ngàng quay ra nhìn con. Ôi sao mẹ ngốc thế, có làn gió mát lành trong trẻo thổi dịu uẩn ức suy tư luôn ở cạnh bên mà sao không tận hưởng.</b></i><br />
<i><b>- Cám ơn con, con tặng mẹ điểm mười là mẹ vui nhất.</b></i><br />
<i><b>- Không được, con tặng mẹ sô cô la nhé?</b></i><br />
<i><b>Hihi.</b></i><br />
<i><b>- Con à, sô cô la chỉ để tặng nhân ngày 14/2 thôi.</b></i><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhcf_AmQlTmvP632GjK_BbEbyhyN6V00sBiVvJP581sstsxiEr3Lnuipthewyi7r9_Y5O3kdZ0d9E_3CG6Qmg6ui7aJb0tV6r7d_o6WPA0PYZw__KpLACms05tex1pWDPvqcqGRCzshl80/s1600/05092008294.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhcf_AmQlTmvP632GjK_BbEbyhyN6V00sBiVvJP581sstsxiEr3Lnuipthewyi7r9_Y5O3kdZ0d9E_3CG6Qmg6ui7aJb0tV6r7d_o6WPA0PYZw__KpLACms05tex1pWDPvqcqGRCzshl80/s320/05092008294.jpg" width="320" /></a></div><i><b>- Vậy thì con sẽ tặng mẹ bó hoa.</b></i><br />
<i><b>- Cảm ơn con, mẹ vui lắm.Con yêu ngủ đi nhé.</b></i><br />
<i><b>Chụt chụt !</b></i>HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-41273575760325024512010-07-31T02:34:00.003+07:002010-07-31T16:29:23.318+07:00Sơ kết tháng 7<div style="text-align: justify;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEdXmI2GtZ2RpK-E5MC5uAXvldpF_z3rOdoFM3PRyBRTKOfQEOvf-Zzls5RPlTdfPMZhsORLZpgcSqUNcUGEQwsEudc-PwatE_fIx6hm4GSUOLvuOxOV3sbiJ3DgXAcSpmg8TLeeQyrdY/s1600/Chay+dua+cung+thoi+gian.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEdXmI2GtZ2RpK-E5MC5uAXvldpF_z3rOdoFM3PRyBRTKOfQEOvf-Zzls5RPlTdfPMZhsORLZpgcSqUNcUGEQwsEudc-PwatE_fIx6hm4GSUOLvuOxOV3sbiJ3DgXAcSpmg8TLeeQyrdY/s400/Chay+dua+cung+thoi+gian.JPG" width="400" /></a></div>Tháng 7 - Sinh nhật 50% dân số trong nhà. Con gái vui vì có một tiệc chúc mừng nho nhỏ ấm cúng tại nơi con thích. Mẹ gần như quên ngày sinh của mình, về đến nhà mở cửa thấy hai con chờ sẵn với hộp quà dành tặng mẹ trên tay mua từ tiền tiết kiệm quà sáng. Cảm ơn các con, chính các con mới là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất cho mỗi ngày sinh của mẹ trong suốt quãng đời còn lại. (Lặng người khi con hỏi : Sinh nhật bà ngày nào vậy mẹ ? Ừ nhỉ bao năm nay chỉ ngày 8/3 hoặc 20/10 là nhớ đến mẹ, còn sinh nhật mẹ thì... dù vẫn biết mẹ sinh vào tháng 3 của cái năm dịch đói làm chết bao nhiêu người ấy. Không bao biện cho tội lỗi của mình, chỉ băn khoăn : Liệu có tế nhị không khi nhắc rằng mẹ đã thêm một tuổi . Người già hay nghĩ xa xôi lắm.)</div><div style="text-align: justify;">Tháng 7 - Loay hoay dọn, chuyển nhà. Chạy đôn đáo cả tháng 6 không tìm mua được căn nhà như ý. Một người bạn gõ đầu : ngốc ạ, sao lại đi mua nhà đúng lúc đất đai Hà Nội đang sốt thế cơ chứ. Bạn đâu có biết cái đầu của khổ chủ cũng đang sốt sình sịch hơn thế khi chủ nhà bất ngờ thẽ thọt : " Chị ơi, em cần lấy lại nhà..". Dưng mà, quả thật trong cái rủi lại có cái may. Nơi mới đến các con đều thích. Ưu tiên hàng đầu là gần trường học của các con, còn mẹ đi làm xa chút, chuyện nhỏ.</div><div style="text-align: justify;">Tháng 7 - Công việc bộn bề, thu nhập tăng chút đỉnh.Khoản chi nhiều hơn, tất nhiên đã được định sẵn. Vẫn nguyên tắc thứ tự ưu tiên cho việc học của con. Trao đổi, bàn luận, cân nhắc và để con tự suy nghĩ mấy tháng, cuối cùng con cũng quyết định sẽ thi vào khoa tài chính ngân hàng của Đại học Hà Nội. Mẹ ủng hộ vì thấy phù hợp với học lực, sở thích và cả tính cách của con. Quan trọng là con đã biết sau này con muốn làm nghề gì. Mẹ tin sự lựa chọn của con là đúng.</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div style="text-align: justify;">Tháng 7 - Vài chuyện không vui, bỏ qua. Do mình thì cần điều chỉnh bản thân. Còn do người khác ư: Chuyện bình thường của cuộc sống ai ai cũng gặp phải. Nguy quá: Béo, béo, béo. Giảm cân ngay lập tức. (Ôi trời là khó, ai có bí kíp gì không giúp mình với). Cận ngày cuối cùng của tháng nhận được cuộc gọi: Lên BTC Thành ủy nhận giấy báo thi. Chạy như bay, mừng húm. Chờ đợi cuộc gọi này đã hơn một năm rồi giờ mới thấy. Lúc nào mình cũng muốn được học tiếp, trước là lấy kiến thức cho mình, sau là làm gương cho con. Tuy nhiên vẫn phải thành thật để tự nhận rằng, cái gương này còn lờ tờ mờ lắm lắm.</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><div style="text-align: justify;">Khép lại nhé tháng 7. Nào cùng chạy đua vào tháng 8.</div><br />
<br />
<div style="text-align: justify;"><br />
</div>HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com10tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-66432483273529874452010-07-28T13:50:00.000+07:002010-07-28T13:50:55.841+07:00Cu Tí<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhppzspfsw6H_aP6baRWRCKLOfWGOwFoZ_jfhLXi0zFJHu_FrYbyAk6Rt82TFOlJpdvwP2YdaiMNzGRvSl-lASa4qS2kfwu-Pa7Ui4Sw6LLvfybQnEmnpB3mRMlbUNKQJ3fkJB_rHZTk8E/s1600/22012009736.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhppzspfsw6H_aP6baRWRCKLOfWGOwFoZ_jfhLXi0zFJHu_FrYbyAk6Rt82TFOlJpdvwP2YdaiMNzGRvSl-lASa4qS2kfwu-Pa7Ui4Sw6LLvfybQnEmnpB3mRMlbUNKQJ3fkJB_rHZTk8E/s400/22012009736.jpg" width="300" /></a></div><br />
Tí 4 tuổi.Mẹ sắp có thêm em bé, đang trong giai đoạn mệt mỏi nên bác đón Tí lên Hà Nội chơi để mẹ Tí đỡ mệt. Hai bố con Tí đến nhà bác rồi bố để Tí lại vội vàng quay về còn làm việc tiếp. Sau khi nghe bố dặn dò nào ngoan ngoãn, nào không đi ra ngoài, nào abc...Tí vâng dạ rồi nói với bố : Bố nhớ về chăm sóc mẹ nhé!<br />
Ngày đầu tiên Tí gọi về cho mẹ : Mẹ ơi ở nhà bác thích lắm cái gì cũng ngon.<br />
Ngày thứ hai: Con thơm từ đầu đến mông mẹ ạ. Con ở đây nhiều tuần cơ.<br />
Ngày tiếp theo: Bao giờ con béo thì con mới về. Con nhớ mẹ lắm nhưng lúc đi ngủ con mới nhớ mẹ. Khi nào nhớ mẹ con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.<br />
Ngày hôm sau nữa Tí gọi điện thoại nói chuyện với bố mẹ, thấy ồn ào Tí hỏi: - Sao nhà mình nhiều người thế vậy mẹ? - Vì bố mẹ đang ăn cơm nhà bà ngoại con ạ. Tí hét : Thôi thôi bố mẹ về ngay đi để coi nhà chứ. Lần sau con đi vắng thì đừng đi ra khỏi nhà nhé .<br />
Bà nội nhìn Tí cười mà mắt rơm rớm: Bố mày, giá mà ông nội còn...HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com5tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-61885261277060114782010-07-13T08:04:00.000+07:002010-07-13T08:04:09.879+07:00MớiLà khi thức dậy mở cửa bỗng ùa vào không khí mát mẻ của hơi nước trong sáng tinh sương, như chưa từng có những ngày nắng đổ lửa.<br />
Là đươc đều đặn thơm lên đôi má bầu bĩnh mịn màng của Nhím trước khi đi làm.<br />
Là cười rạng rỡ vì câu chuyện bạn kể cho nghe.<br />
Là cái chạm tay mơ hồ ấm nóng.<br />
Trong trẻo.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQuCPx2oK4si-K83q_LaiEwxI98BzD1cTdTtgxvhnWZQjHQMj-KZEboKmORTQ6zUXjZ-0gB-O9CcW5fDEpFVRAlGEUr3T87kDgWVDwj_cPf8-zw7ynvJPF1TK3LVj7JKl9cSu3QCjLVew/s1600/Hoa+zum.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQuCPx2oK4si-K83q_LaiEwxI98BzD1cTdTtgxvhnWZQjHQMj-KZEboKmORTQ6zUXjZ-0gB-O9CcW5fDEpFVRAlGEUr3T87kDgWVDwj_cPf8-zw7ynvJPF1TK3LVj7JKl9cSu3QCjLVew/s320/Hoa+zum.jpg" /></a></div>Nhẹ lòng!HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-77115436751017306032010-07-08T14:51:00.001+07:002010-07-08T15:26:25.273+07:00Ngưỡng mộ !<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtAGO-YATeO7abevNVSByUYPwiWhyqcqkPZyR9Bw5hJKORGn24koR6o71Y2Pwlb-2LjYsiXZOIWyK1ccFC_akfWK-21opVqjq3bGFyu04wgXlcX4Ydvn61NffdpddZl2iex69hLLUQRd4/s1600/carles-puyol2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgtAGO-YATeO7abevNVSByUYPwiWhyqcqkPZyR9Bw5hJKORGn24koR6o71Y2Pwlb-2LjYsiXZOIWyK1ccFC_akfWK-21opVqjq3bGFyu04wgXlcX4Ydvn61NffdpddZl2iex69hLLUQRd4/s320/carles-puyol2.jpg" /></a></div><br />
Không dám lạm bàn đến lối chơi chắc chắn mà bay bổng.<br />
Không dám nói về những kỹ thuật rê dắt bóng điêu luyện, những đường chuyền chính xác như được đặt sẵn vào chân.<br />
Không dám ca ngợi sự phối hợp ăn ý và tinh thần đồng đội.<br />
Bởi vì mình chẳng phải bình luận viên.<br />
Bởi vì mình bập bõm về bóng đá.<br />
Bởi vì mình là đàn bà thứ thiệt, biết gì về chuyện hút hồn của các đấng nam nhi.<br />
Cho nên mình ngưỡng mộ.<br />
Là mái tóc highlight với những sợi vàng xám mềm mại gợi cảm mà cá tính của Sergio Ramos.<br />
Là cái bờm ngựa trẻ trung dựng ngồ ngộ trước trán của David Villa.<br />
Và trên hết là sự bồng bềnh lãng mạn của những lọn xoăn dài ánh lên màu nâu mật ngọt ngào từ Carles Puyol.<br />
Phải chăng chính áng mây vàng ấy đã nâng trái bóng đặt gọn trong cầu môn?<br />
Tim đập thình thịch<br />
Run rẩy<br />
Ngưỡng mộ...HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-65468432565622202412010-07-03T23:40:00.002+07:002010-07-03T23:50:03.119+07:00Cũ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhpgVGpOnnXEIteg_MQp1EfCbqXdQMvrpEiUvSu2UcxOEqEgvyUzB6vMZCxeRrV1v9IkZ4ZyJ8id7PHa6Ci3ayRaKTa636P9RZuLaLoGw06VoKzXXXJf5Kh-ryyvzPm0jrLq4dnhkV0pko/s1600/4142.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhpgVGpOnnXEIteg_MQp1EfCbqXdQMvrpEiUvSu2UcxOEqEgvyUzB6vMZCxeRrV1v9IkZ4ZyJ8id7PHa6Ci3ayRaKTa636P9RZuLaLoGw06VoKzXXXJf5Kh-ryyvzPm0jrLq4dnhkV0pko/s320/4142.jpg" /></a></div>Đồ cũ khi không dùng nữa thì làm gì nhỉ ?<br />
<div>Thông thường nhất là hủy bỏ nếu không còn giá trị sử dụng, đem cho nếu có người cần, hoặc giữ trong xó xỉnh nào đó. Cá biệt có những đồ được nâng niu, cất vào nơi trang trọng mặc dù đã cũ, hỏng. Và cho dù có đối xử với đồ cũ như nào, những món đồ đã qua cũng thường mang lại cảm giác nhẹ nhàng trân trọng, gợi nhớ về niềm vui do món đồ mang lại nhiều hơn những sự cố, nỗi buồn khi bất chợt thấy chúng ở đâu.</div><div>Người cũ thì sao?</div><div>Bạn cũ gặp nhau tay bắt mặt mừng vui hơn trước nhiều.</div><div>Tình cũ nhớ lại không khỏi bâng khuâng man mác cùng chút tiếc nuối vu vơ.</div><div>Sao chồng cũ lấy con làm công cụ trả đũa vợ cũ, đừng thế người ơi, đừng mang tay bóp chính trái tim mình sẽ đau lắm đấy. Hãy để cho con được sống trong tình yêu thương của cả mẹ và bố, vì đó là điều không bao giờ cũ người ơi.</div><div><br />
</div><div><br />
</div><div><br />
</div><div><br />
</div><div><br />
</div><div><br />
</div><div><br />
</div><div><br />
</div>HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-66466137931136086502010-05-02T21:12:00.008+07:002010-05-03T01:03:25.247+07:00Mưa vàng mưa bạc .<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXsshcOjjN4D9iAdjoHxqzeG9Kkm5UGu0NVMwaWZMTdQkKVjfh9O_0ZabLH3Aktn55X1vuOlNTocIWgxrkmySJwsLgX7Rp5lR9RoxoXhBIms13646W-zHhNk4GU8HOrhql-yc_iOCOjE4/s1600/mua+dau+ha.jpg"><img style="display:block; margin:0px auto 10px; text-align:center;cursor:pointer; cursor:hand;width: 320px; height: 240px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXsshcOjjN4D9iAdjoHxqzeG9Kkm5UGu0NVMwaWZMTdQkKVjfh9O_0ZabLH3Aktn55X1vuOlNTocIWgxrkmySJwsLgX7Rp5lR9RoxoXhBIms13646W-zHhNk4GU8HOrhql-yc_iOCOjE4/s320/mua+dau+ha.jpg" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5466734740109017810" /></a><br />- Cơn mưa này đúng là mưa ra vàng ra bạc! Mẹ chạy ra ban công ngó lên trời đang sầm sập đổ mưa vào buông một câu rõ to, làm hai đứa cháu ngoại đang nằm trên giường ngóc hết đầu dậy mắt nhắm mắt mở thò cổ ra nhìn rồi lại chui và ngủ tiếp.<br />Không cần hỏi thì cũng biết là mẹ đang phấn chấn nghĩ về mấy sào lúa ở quê đang sắp đến kỳ trổ đòng đòng.<br /><span style="font-style:italic;">Lúa chiêm ngấp nghé đầu bờ.<br />Nghe tiếng sấm dậy phất cờ mà lên.</span><br />Là bao lâu rồi nhỉ, mình không nghe mẹ ngân nga câu này?<br />...Những chùm xoan tím nhè nhẹ hăng hắc thả cánh mỏng manh ngoài đầu ngõ thưa dần, nắng chợt bừng lên chút đỉnh rồi nhường chỗ cho cơn mưa rào đầu hạ ào ạt kéo đến. Xen trong tiếng mưa xối xả là tiếng sấm ì ùng từ xa xa vọng lại.Thi thoảng chớp rạch trên bầu trời xám sẫm những vệt sáng nhằng nhịt. Cả sân trước, vườn sau nhà bỗng xuất hiện những dòng suối nhỏ, cuộn nước đục ngầu mầu đất loang loáng chảy ra cầu ao. Lá trong vườn được rửa sạch bụi như mỡ màng hơn, vạt lúa của mẹ mới hôm nào còn đứng cái đỏ quạnh, hôm nay đã xòe tay miên man đón từng giọt đạm khí trời để dồn sức cho cái phôi đòng thơm ngọt ngào sữa lúa.<br />...Mình sợ sét nhưng không thể cưỡng lại được đàn mối ướt cánh chập chờn rụng lả tả ngoài vườn, lũ cá rô lâu ngày ngâm mình trong xó xỉnh gặp nước mới cứ theo nhau lóc ngược lách chách. Vậy là xách giỏ trốn đi.<br />...Bao giờ có mưa rào đầu hạ, mẹ cũng vui lắm. Mấy cô hàng xóm sang chơi, nói chuyện oang oang từ đầu ngõ. Mẹ sai mình chạy sang bà ngoại xin mấy vốc khoai khô mang về thổi cùng nắm đỗ đen,nhúm gạo nếp và ít lạc, rồi cho vào cối giã, rồi cho vào mo cau nén lại mà sao đến lúc giở ra vẫn nóng hôi hổi...<br />...Mở mắt ra, ơ kìa vẫn cơn mưa rào đầu hạ đấy chứ. Thế là lại nhỡ mất mấy việc chỉ vì cơn mưa đầu mùa không báo trước hôm nay. <br />Trong bếp, mẹ đang ngân nga:<span style="font-style:italic;"> Lúa chiêm....</span>HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-24070911195511571852010-04-21T06:27:00.000+07:002010-04-21T07:07:10.992+07:00Ôi, sếp !Quận tổ chức " Lễ phát động tháng hành động...", được cột cổ làm công tác tổ chức vì "bên chị không còn người làm" - theo lời của sếp phòng Y, đơn vị cùng phối hợp thực hiện.<br />Có nghĩa là phải dẫn chương trình, có nghĩa là phải viết bài phát động cho lãnh đạo quận đọc, có nghĩa là phải hướng dẫn chỉnh sửa các tham luận, có nghĩa là phải lo từ trang trí khánh tiết đến đại biểu tham dự,từ nội dung đến công tác phục vụ,vv và vv...<br />Kết thúc buổi lễ, "cân " lại rất nhanh trong đầu: Đại biểu tham dự đông, nghiêm túc ( hơn 300 người và không một tiếng xì xào - hàng hiếm trong các hội nghị tương tự đấy), bài phát động ngắn gọn súc tích (lãnh đạo chỉ thêm mấy câu cuối, bõ công thức đêm viết lách, tìm hiểu về lĩnh vực trái chuyên môn), các bài tham luận thiết thực đầy đủ theo nội dung đã phát động ( may quá, sửa được cả 3 bài), MC lưu loát trôi chảy, phục vụ, khánh tiết chu đáo. Coi như tạm ổn.<br />Tranh thủ gặp 2 sếp.<br />Sếp mình :<br />- Hôm nay truyền hình không đến, mất công làm mà không có truyền hình đến là hỏng, ai biết là mình làm.<br />Sếp Y :<br />- Văn nghệ chán quá em ơi, diễn viên gì mà áo dài xám xịt, quần đen lại còn gầy như con mắm nữa chứ. Cả buổi lễ có mỗi phần văn nghệ là quan trọng nhất, lần sau nếu có làm gọi đội nào hát bốc bốc vào nhé.<br />Không ai nói gì đến các nội dung chính cần rút kinh nghiệm như thế nào (vì nó đã được chuyển thành nội dung phụ rồi).<br />Tự nhiên nhớ đến giọt nước mắt của Lana, đành cười tủm tỉm.<br />ÔI, SẾP !HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-81983301260441929042010-04-20T04:49:00.000+07:002010-04-20T19:33:26.318+07:00Viết cho con<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQzkCJJoHmuvRM1BLFXUcnfd4z7eJhjWEsBv2s7-SEMutPNEZA5997czqIIY4lOqVYhZ3B96abrXqU29hcbKLsrXxupEkC1LouxTyd19Bep5fHbvyZLGD9ocmIKg8QTMA7xT81UjmPlMQ/s1600/29012009766.jpg"><img style="float:left; margin:0 10px 10px 0;cursor:pointer; cursor:hand;width: 320px; height: 240px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQzkCJJoHmuvRM1BLFXUcnfd4z7eJhjWEsBv2s7-SEMutPNEZA5997czqIIY4lOqVYhZ3B96abrXqU29hcbKLsrXxupEkC1LouxTyd19Bep5fHbvyZLGD9ocmIKg8QTMA7xT81UjmPlMQ/s320/29012009766.jpg" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5462196619601801458" /></a><br />Bài này từng đặt ở một nơi khác, nhưng mình vẫn muỗn mang nó về nơi mà giờ đây được coi là "ngôi nhà hạnh phúc" của riêng mình.<br /><br /><br />Khi mẹ thức giấc con vẫn còn đang ngủ. Nhìn con nằm tay chân thảnh thơi, mẹ chợt nhớ lại tuổi 16 của mình: Ước mơ vươn tới tận mây xanh, và trái tim cất tiếng hát dù chỉ chạm khẽ vào chiếc lá.<br />Mẹ tự hào khi con bảo : Mẹ vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là chị, vừa là bà và là cả...mẹ ghẻ của con nữa. " Vì sao?". Thì mẹ là mẹ chăm chút cho con, là bạn để con có thể nói chuyện vu vơ, là chị chiều chuộng khi con nhí nhảnh, là bà ngoại lạc hậu khi con không cùng sở thích (???), và là Mẹ Cám khi " thiết quân luật" con. Cả lớp con, bạn nào cũng sợ mẹ.<br />Con đứng trước gương chải tóc, rồi lại gỡ ra buộc lại kiểu khác. Mẹ biết rằng con đã lớn.<br />Lên lớp 11, con chăm chỉ học hành hơn nhiều, thức gần trắng đêm để học - Mẹ mừng.<br />Khi con bảo, con học như thế chỉ để kiếm bằng được phần thưởng cuối tháng của lớp là 100.000đ - Mẹ lo.<br />Rồi khi con nhận thưởng và mang hết đi mua truyện cho hai chị em (mà phần em nhiều hơn) - Mẹ hạnh phúc.<br />Niềm khao khát lớn nhất của con là được đi du học. Mẹ băn khoăn nhiều lắm bởi con biết đấy: Mẹ chỉ có một mình, còn bà ngoại và em nữa...<br />Nhưng rồi con lại bảo, mẹ vẫn nói với con rằng đã là người phải biết tự lập, bởi không ai có thể sống hộ cuộc đời của ai được cả, nên con sẽ tự tìm cách làm điều con muốn - Mẹ im lặng.<br />Con nói, sau này con sẽ mua ôtô, mua biệt thự cho bà và mẹ ở, mẹ cứ yên tâm đi - Mẹ phì cười.<br />Con rủ mẹ mua hai chiếc áo giống hệt nhau để khi đi đâu hai mẹ con cùng mặc - Mẹ ngẩn người : Mẹ mặc đồ của teen???<br /><br />Mẹ thích nấu ăn, con ghét.<br />Mẹ thích nhạc đồng quê, con thích rock.<br />Con cũng thích cắm hoa, thêu thùa đan lát như mẹ.<br />Con bừa bãi lộn xộn y như mẹ....<br /><br />Mẹ yêu tất cả những gì con có<br />Nhưng giá như con dịu dàng thêm chút nữa.<br />Nhưng giá như thi thoảng con đừng chành chọe với em.<br />Nhưng giá như ... biết bao cái giá như, con nhỉ.<br /><br />Tất cả, tất cả chỉ vì con là con gái của mẹ, vậy thôi con !HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-18372669493005963622010-04-19T19:31:00.000+07:002010-04-19T19:51:44.176+07:00Hiểu đời.Đầu tuần mà mình đến cơ quan muộn mất nửa giờ. Nhiều việc đột xuất, loáng một cái đã hết buổi sáng. Buổi trưa nhân tiện đón GS Đ đi ăn, trên xe GS đọc cho nghe một bài viết của Chu Dung Cơ có nhan đề " Hiểu đời", mình nghe câu được câu mất nhưng thấy ấn tượng. Rồi chiều về đến cơ quan, lại được tin một người thân của đồng nghiệp mất, tự nhiên những gì ban trưa nghe được ám vào trong trí nhớ. Về đến nhà, mình vào tìm ngay được bài viết trên, mạo muội đưa lên để đọc lại và cũng muốn được lắng nghe những nhìn nhận về vấn đề này, bởi lẽ hình như mình chưa thật đạt đến độ chín để hiểu được sâu sắc những gì truyền đạt trong đó... <br /><br /><br /><br />Hiểu đời - Chu Dung Cơ<br />Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.<br />Qua một ngày mất một ngày<br />Qua một ngày vui một ngày<br />Vui một ngày lãi một ngày<br />Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.<br />Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.<br />“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc,cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.<br />Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.<br />Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.<br />Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.<br />Con tiêu tiền cha mẹ thoải mại; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.<br />Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.<br />Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.<br />Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.<br />Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.<br />Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.<br />Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.<br />Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).<br />Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.<br />Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.<br />Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.<br />Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.<br />Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.<br />Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.<br />Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.<br />Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….)<br />Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)<br />Người khôn phòng bệnh , chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.<br />Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.<br />Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.<br />Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.<br />“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.<br />Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.<br />Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.<br />Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.<br />Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già<br />Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.<br />Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn./HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8680626990363964540.post-66228084922500655942010-04-12T01:48:00.000+07:002010-04-21T20:03:28.837+07:00Lính mới tháng tư.Loay hoay mãi rồi cũng đã hoàn thành việc tạo Blog. Mình lowtech thật đấy. Thở phào xen lẫn cảm giác sung sướng khi tự mình làm được việc mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của con gái. Cạnh bên, mẹ đã ngủ say lắm rồi, phòng ngoài Nhím gác chân lên người Linh ngon giấc. Vậy là chỉ còn mình đối diện với mình trong tĩnh lặng của đêm tháng tư.<br />Tháng tư, dấu ấn bắt đầu từ ngày nói dối. Mình là Cá và cũng là câu thủ trong nhóm bạn từ bao năm nay. Mình quen thêm một người, nghịch ngợm đùa khi nói chuyện lần đầu, và rồi chính bạn lại là nguyên nhân để dẫn mình đến việc mà mình đang ngồi đây vào lúc này, lạ thật...<br />Tháng tư, loa kèn nghiêng nghiêng xuống phố trong tà áo ngà ngọc thanh tao. Không khí vẫn còn ẩm và nằng nặng vào mỗi buổi sáng trên đường đi làm, nhưng đến gần trưa thì nắng đã nhảy nhót xuyên qua đám mây bướng bỉnh để lung linh chồi non mới nhú trên hàng cậy vội trồng trước tết quanh trụ sở mới của cơ quan.<br />Tháng tư, sinh nhật một người anh - người thầy- người bạn, nhưng năm nay khi anh không còn đương chức đã chỉ có mình và hai người bạn nữa, thật buồn!<br />Tháng tư, hình như có chút gì đó len lỏi trong lòng khẽ ngân nhẹ, nhưng dừng lại ở đây thôi nhé, bởi mong manh lắm là trái tim ai đó đâu có được quyền đập cho riêng mình.<br />Rồi tháng tư lại về, lại đi qua hàng ngày với bề bộn công việc, hàng đêm với giấc ngủ say nồng.<br />Một đời, đâu có chỉ riêng mình tháng tư.<br />Ngủ thôi HoaLư, ngày mới bắt đầu được 3 giờ rồi.HoaLuhttp://www.blogger.com/profile/12510703639488706698noreply@blogger.com2