Thứ Tư, 21 tháng 4, 2010

Ôi, sếp !

Quận tổ chức " Lễ phát động tháng hành động...", được cột cổ làm công tác tổ chức vì "bên chị không còn người làm" - theo lời của sếp phòng Y, đơn vị cùng phối hợp thực hiện.
Có nghĩa là phải dẫn chương trình, có nghĩa là phải viết bài phát động cho lãnh đạo quận đọc, có nghĩa là phải hướng dẫn chỉnh sửa các tham luận, có nghĩa là phải lo từ trang trí khánh tiết đến đại biểu tham dự,từ nội dung đến công tác phục vụ,vv và vv...
Kết thúc buổi lễ, "cân " lại rất nhanh trong đầu: Đại biểu tham dự đông, nghiêm túc ( hơn 300 người và không một tiếng xì xào - hàng hiếm trong các hội nghị tương tự đấy), bài phát động ngắn gọn súc tích (lãnh đạo chỉ thêm mấy câu cuối, bõ công thức đêm viết lách, tìm hiểu về lĩnh vực trái chuyên môn), các bài tham luận thiết thực đầy đủ theo nội dung đã phát động ( may quá, sửa được cả 3 bài), MC lưu loát trôi chảy, phục vụ, khánh tiết chu đáo. Coi như tạm ổn.
Tranh thủ gặp 2 sếp.
Sếp mình :
- Hôm nay truyền hình không đến, mất công làm mà không có truyền hình đến là hỏng, ai biết là mình làm.
Sếp Y :
- Văn nghệ chán quá em ơi, diễn viên gì mà áo dài xám xịt, quần đen lại còn gầy như con mắm nữa chứ. Cả buổi lễ có mỗi phần văn nghệ là quan trọng nhất, lần sau nếu có làm gọi đội nào hát bốc bốc vào nhé.
Không ai nói gì đến các nội dung chính cần rút kinh nghiệm như thế nào (vì nó đã được chuyển thành nội dung phụ rồi).
Tự nhiên nhớ đến giọt nước mắt của Lana, đành cười tủm tỉm.
ÔI, SẾP !

Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Viết cho con


Bài này từng đặt ở một nơi khác, nhưng mình vẫn muỗn mang nó về nơi mà giờ đây được coi là "ngôi nhà hạnh phúc" của riêng mình.


Khi mẹ thức giấc con vẫn còn đang ngủ. Nhìn con nằm tay chân thảnh thơi, mẹ chợt nhớ lại tuổi 16 của mình: Ước mơ vươn tới tận mây xanh, và trái tim cất tiếng hát dù chỉ chạm khẽ vào chiếc lá.
Mẹ tự hào khi con bảo : Mẹ vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là chị, vừa là bà và là cả...mẹ ghẻ của con nữa. " Vì sao?". Thì mẹ là mẹ chăm chút cho con, là bạn để con có thể nói chuyện vu vơ, là chị chiều chuộng khi con nhí nhảnh, là bà ngoại lạc hậu khi con không cùng sở thích (???), và là Mẹ Cám khi " thiết quân luật" con. Cả lớp con, bạn nào cũng sợ mẹ.
Con đứng trước gương chải tóc, rồi lại gỡ ra buộc lại kiểu khác. Mẹ biết rằng con đã lớn.
Lên lớp 11, con chăm chỉ học hành hơn nhiều, thức gần trắng đêm để học - Mẹ mừng.
Khi con bảo, con học như thế chỉ để kiếm bằng được phần thưởng cuối tháng của lớp là 100.000đ - Mẹ lo.
Rồi khi con nhận thưởng và mang hết đi mua truyện cho hai chị em (mà phần em nhiều hơn) - Mẹ hạnh phúc.
Niềm khao khát lớn nhất của con là được đi du học. Mẹ băn khoăn nhiều lắm bởi con biết đấy: Mẹ chỉ có một mình, còn bà ngoại và em nữa...
Nhưng rồi con lại bảo, mẹ vẫn nói với con rằng đã là người phải biết tự lập, bởi không ai có thể sống hộ cuộc đời của ai được cả, nên con sẽ tự tìm cách làm điều con muốn - Mẹ im lặng.
Con nói, sau này con sẽ mua ôtô, mua biệt thự cho bà và mẹ ở, mẹ cứ yên tâm đi - Mẹ phì cười.
Con rủ mẹ mua hai chiếc áo giống hệt nhau để khi đi đâu hai mẹ con cùng mặc - Mẹ ngẩn người : Mẹ mặc đồ của teen???

Mẹ thích nấu ăn, con ghét.
Mẹ thích nhạc đồng quê, con thích rock.
Con cũng thích cắm hoa, thêu thùa đan lát như mẹ.
Con bừa bãi lộn xộn y như mẹ....

Mẹ yêu tất cả những gì con có
Nhưng giá như con dịu dàng thêm chút nữa.
Nhưng giá như thi thoảng con đừng chành chọe với em.
Nhưng giá như ... biết bao cái giá như, con nhỉ.

Tất cả, tất cả chỉ vì con là con gái của mẹ, vậy thôi con !

Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Hiểu đời.

Đầu tuần mà mình đến cơ quan muộn mất nửa giờ. Nhiều việc đột xuất, loáng một cái đã hết buổi sáng. Buổi trưa nhân tiện đón GS Đ đi ăn, trên xe GS đọc cho nghe một bài viết của Chu Dung Cơ có nhan đề " Hiểu đời", mình nghe câu được câu mất nhưng thấy ấn tượng. Rồi chiều về đến cơ quan, lại được tin một người thân của đồng nghiệp mất, tự nhiên những gì ban trưa nghe được ám vào trong trí nhớ. Về đến nhà, mình vào tìm ngay được bài viết trên, mạo muội đưa lên để đọc lại và cũng muốn được lắng nghe những nhìn nhận về vấn đề này, bởi lẽ hình như mình chưa thật đạt đến độ chín để hiểu được sâu sắc những gì truyền đạt trong đó...



Hiểu đời - Chu Dung Cơ
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc,cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mại; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.
Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.
Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….)
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)
Người khôn phòng bệnh , chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.
Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già
Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn./

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Lính mới tháng tư.

Loay hoay mãi rồi cũng đã hoàn thành việc tạo Blog. Mình lowtech thật đấy. Thở phào xen lẫn cảm giác sung sướng khi tự mình làm được việc mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của con gái. Cạnh bên, mẹ đã ngủ say lắm rồi, phòng ngoài Nhím gác chân lên người Linh ngon giấc. Vậy là chỉ còn mình đối diện với mình trong tĩnh lặng của đêm tháng tư.
Tháng tư, dấu ấn bắt đầu từ ngày nói dối. Mình là Cá và cũng là câu thủ trong nhóm bạn từ bao năm nay. Mình quen thêm một người, nghịch ngợm đùa khi nói chuyện lần đầu, và rồi chính bạn lại là nguyên nhân để dẫn mình đến việc mà mình đang ngồi đây vào lúc này, lạ thật...
Tháng tư, loa kèn nghiêng nghiêng xuống phố trong tà áo ngà ngọc thanh tao. Không khí vẫn còn ẩm và nằng nặng vào mỗi buổi sáng trên đường đi làm, nhưng đến gần trưa thì nắng đã nhảy nhót xuyên qua đám mây bướng bỉnh để lung linh chồi non mới nhú trên hàng cậy vội trồng trước tết quanh trụ sở mới của cơ quan.
Tháng tư, sinh nhật một người anh - người thầy- người bạn, nhưng năm nay khi anh không còn đương chức đã chỉ có mình và hai người bạn nữa, thật buồn!
Tháng tư, hình như có chút gì đó len lỏi trong lòng khẽ ngân nhẹ, nhưng dừng lại ở đây thôi nhé, bởi mong manh lắm là trái tim ai đó đâu có được quyền đập cho riêng mình.
Rồi tháng tư lại về, lại đi qua hàng ngày với bề bộn công việc, hàng đêm với giấc ngủ say nồng.
Một đời, đâu có chỉ riêng mình tháng tư.
Ngủ thôi HoaLư, ngày mới bắt đầu được 3 giờ rồi.